Người yêu của anh rất hiền, đáng yêu và dễ bị người khác ăn hiếp. Đó là điều mà anh đã kể cho em nghe về cô ấy. Em đã mỉm cười và nói rằng: “Hình như cô ấy trái ngược với em!”. Đúng vậy! Em không hiền, không dễ bị ai bắt nạt bao giờ, có lẽ những ngày tháng sống tự lập xa gia đình đã giúp em trở thành một cô gái mạnh mẽ, gai góc và bất cần như thế. Em cũng chẳng có nét gì của sự dịu dàng, thùy mị hay e thẹn mà những cô gái học Văn hay có. Bằng chứng là việc em trở thành người chủ động trong chuyện tình cảm của hai đứa chứ không phải là anh. Em cũng là người nói nhớ anh, thương anh và yêu anh. Nhưng ngược lại, anh chưa một lần nói những điều đó, dù là chỉ hai tiếng “nhớ em”. Em không biết từ bao giờ hình bóng của anh cứ tràn ngập trong tim em để rồi cảm xúc của anh trở thành cảm xúc của em lúc nào không biết. Em cảm thấy đau khi anh buồn, cảm thấy hạnh phúc khi anh vui… dường như cả thế giới của em chỉ thu hẹp lại nơi anh.
Và cũng từ đó sự đau khổ, dằn vặt trong em bắt đầu. Cái cảm giác có lỗi với người yêu anh cứ xuất hiện trong em sau mỗi lần em hạnh phúc khi được ở bên cạnh anh. Dằn vặt lắm chứ khi nghĩ đến việc em đang chen chân vào hạnh phúc của người khác, làm người khác phải đau. Nhưng sự dằn vặt ấy lại nhanh chóng bị xóa mờ lập tức khi em được nhìn thấy anh cười, được nghe tiếng anh nói, được gối đầu mình trên bờ vai vững chắc của anh, được ôm anh thật chặt và được mè nheo bắt anh phải tìm cách làm cho trăng sáng để được cùng anh đi dạo, ngắm trăng bên tiếng sóng biển xô bờ, hay chỉ đơn giản là được nhìn anh ngủ thật ngoan khi vùi mặt vào cái mền to sụ, ấm áp của em, cái mền mà anh nói giống bộ lông của mấy con gấu bông và tưởng tượng ra cảnh em sẽ trở thành một con gấu bông to đùng nếu quấn chặt mình trong chiếc mền ấy... Những điều đó đã biến cảm giác của em từ dằn vặt chuyển qua lo sợ, lo sợ một ngày nào đó anh sẽ rời xa em. Em hoảng loạn ôm nỗi sợ ấy đi vào giấc ngủ, sau đó chợt giật mình lau nước mắt vì nhớ anh. Để rồi em chọn cách yêu anh mà không cần đòi hỏi từ anh bất cứ một điều gì, dù là một câu nói yêu thương. Em xoay vòng đến mức chóng mặt trong cái thế giớ nội tâm đầy phức tạp của riêng mình. Nhưng có lẽ không chỉ là em như thế…
Anh cũng chẳng khá gì hơn em. Sau mỗi lần bên cạnh em, dường như anh lại nhận ra mình sai để rồi dằn vặt chính bản thân mình và làm đau em. Nhiều lần anh xoáy đi xoáy lại câu hỏi: “Tại sao em không tìm người khác tốt hơn anh, anh không tốt như em nghĩ đâu, tại sao lại cứ phải là anh mà không phải là người khác? Tại sao biết anh có người yêu rồi mà em vẫn cứ yêu anh làm gì? Tại sao em lại cứng đầu quá vậy?”… Hàng loạt câu hỏi tại sao và những hành động tàn nhẫn được anh thực thi với một mục đích duy nhất là đẩy em ra xa khỏi cuộc sống của anh. Để rồi mỗi khi anh say, anh lại tìm đến em và nói “nếu anh năn nỉ em rời xa anh thì đồng nghĩa với việc anh đã không coi em là một người bạn” và “ước gì anh có thể phân thân ra làm hai để không phải làm ai đau”… Chỉ có những lúc anh say như vậy em mới cảm thấy được anh thật gần… rất gần. Nhưng nhìn anh mệt mỏi, đau khổ tim em lại nhói lên không biết bao nhiêu lần, để rồi giờ đây em đủ tự tin cho rằng mình dư sức hiểu hết ý nghĩa câu nói “yêu là đau”.
“Yêu không có nghĩa là phải ở bên cạnh người mình yêu mà là chỉ cần thấy người đó được hạnh phúc là đủ”. Em đã từng cười mỉa mai cái câu nói đó, nhưng giờ đây em lại chọn nó làm động lực cho quyết định của mình: “Biến mất khỏi cuộc sống của anh” – biến mất theo cái nghĩa đen vốn có của nó. Chỉ đơn giản như vậy nhưng sao đối với em nó lại khó khăn đến lạ. Em không phải là một người cao thượng, chắc chắn là thế và trong tình yêu lại càng không! Nhưng theo lời yêu cầu của anh, em sẽ buông tay anh ra để anh được hạnh phúc, để trả lại trọn vẹn tình cảm của anh trở về bên cô ấy – người cần anh bên cạnh hơn em. Em biết mình sẽ còn đau nhiều lắm, nhưng ai bảo em cứng đầu làm chi? Đã biết chọn điểm xuất phát sai mà vẫn ngoan cố tiếp tục bước. Thôi thì đành chịu đau một mình còn hơn níu kéo anh đi cùng em trên con đường đầy gai đó vậy! Tạm biệt anh nhé, người mà đối với em: bạn – không phải, người yêu- cũng không, người dưng – lại càng không… Chỉ đơn giản: anh – người em yêu hơn cả bản thân mình.
Và cũng từ đó sự đau khổ, dằn vặt trong em bắt đầu. Cái cảm giác có lỗi với người yêu anh cứ xuất hiện trong em sau mỗi lần em hạnh phúc khi được ở bên cạnh anh. Dằn vặt lắm chứ khi nghĩ đến việc em đang chen chân vào hạnh phúc của người khác, làm người khác phải đau. Nhưng sự dằn vặt ấy lại nhanh chóng bị xóa mờ lập tức khi em được nhìn thấy anh cười, được nghe tiếng anh nói, được gối đầu mình trên bờ vai vững chắc của anh, được ôm anh thật chặt và được mè nheo bắt anh phải tìm cách làm cho trăng sáng để được cùng anh đi dạo, ngắm trăng bên tiếng sóng biển xô bờ, hay chỉ đơn giản là được nhìn anh ngủ thật ngoan khi vùi mặt vào cái mền to sụ, ấm áp của em, cái mền mà anh nói giống bộ lông của mấy con gấu bông và tưởng tượng ra cảnh em sẽ trở thành một con gấu bông to đùng nếu quấn chặt mình trong chiếc mền ấy... Những điều đó đã biến cảm giác của em từ dằn vặt chuyển qua lo sợ, lo sợ một ngày nào đó anh sẽ rời xa em. Em hoảng loạn ôm nỗi sợ ấy đi vào giấc ngủ, sau đó chợt giật mình lau nước mắt vì nhớ anh. Để rồi em chọn cách yêu anh mà không cần đòi hỏi từ anh bất cứ một điều gì, dù là một câu nói yêu thương. Em xoay vòng đến mức chóng mặt trong cái thế giớ nội tâm đầy phức tạp của riêng mình. Nhưng có lẽ không chỉ là em như thế…
Anh cũng chẳng khá gì hơn em. Sau mỗi lần bên cạnh em, dường như anh lại nhận ra mình sai để rồi dằn vặt chính bản thân mình và làm đau em. Nhiều lần anh xoáy đi xoáy lại câu hỏi: “Tại sao em không tìm người khác tốt hơn anh, anh không tốt như em nghĩ đâu, tại sao lại cứ phải là anh mà không phải là người khác? Tại sao biết anh có người yêu rồi mà em vẫn cứ yêu anh làm gì? Tại sao em lại cứng đầu quá vậy?”… Hàng loạt câu hỏi tại sao và những hành động tàn nhẫn được anh thực thi với một mục đích duy nhất là đẩy em ra xa khỏi cuộc sống của anh. Để rồi mỗi khi anh say, anh lại tìm đến em và nói “nếu anh năn nỉ em rời xa anh thì đồng nghĩa với việc anh đã không coi em là một người bạn” và “ước gì anh có thể phân thân ra làm hai để không phải làm ai đau”… Chỉ có những lúc anh say như vậy em mới cảm thấy được anh thật gần… rất gần. Nhưng nhìn anh mệt mỏi, đau khổ tim em lại nhói lên không biết bao nhiêu lần, để rồi giờ đây em đủ tự tin cho rằng mình dư sức hiểu hết ý nghĩa câu nói “yêu là đau”.
“Yêu không có nghĩa là phải ở bên cạnh người mình yêu mà là chỉ cần thấy người đó được hạnh phúc là đủ”. Em đã từng cười mỉa mai cái câu nói đó, nhưng giờ đây em lại chọn nó làm động lực cho quyết định của mình: “Biến mất khỏi cuộc sống của anh” – biến mất theo cái nghĩa đen vốn có của nó. Chỉ đơn giản như vậy nhưng sao đối với em nó lại khó khăn đến lạ. Em không phải là một người cao thượng, chắc chắn là thế và trong tình yêu lại càng không! Nhưng theo lời yêu cầu của anh, em sẽ buông tay anh ra để anh được hạnh phúc, để trả lại trọn vẹn tình cảm của anh trở về bên cô ấy – người cần anh bên cạnh hơn em. Em biết mình sẽ còn đau nhiều lắm, nhưng ai bảo em cứng đầu làm chi? Đã biết chọn điểm xuất phát sai mà vẫn ngoan cố tiếp tục bước. Thôi thì đành chịu đau một mình còn hơn níu kéo anh đi cùng em trên con đường đầy gai đó vậy! Tạm biệt anh nhé, người mà đối với em: bạn – không phải, người yêu- cũng không, người dưng – lại càng không… Chỉ đơn giản: anh – người em yêu hơn cả bản thân mình.